Chiều nay trời mưa,
nó đứng cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn vào khoảng không và đăm chiêu suy nghĩ về thuở
ban đầu đã qua, cái thuở mà có lần nó tâm sự với tôi là nó rất-hạnh-phúc. Kể từ
ngày bước chân vào Nhà Ứng Sinh đến nay đã được bốn tháng tròn, đây là lần đầu
tiên tôi thấy nó có vẻ buồn và nghĩ nhiều. Bình thường nó không như thế. Mà lúc
nào nó cũng nhảy nhót, hồn nhiên và đôi khi là phá phách nữa. Nó cũng rất ngây
thơ, sự ngây thơ của dân tỉnh lẻ, không đáng quan tâm nhưng lại tạo cho nó một
vẻ gì đó hơi ngu ngốc, ngu ngốc theo kiểu đáng yêu, số 1 cộng đoàn nhận xét như
vậy. Nhưng ở đời không như ta nghĩ, sự phá phách cùng với tính ngây thơ của nó
đã không ít lần khiến các anh em dở khóc dở cười. Chẳng hạn như, có một bữa, số
1 vào nhà vệ sinh phụ có khóa bên ngoài, thế là chuyện gì đến cũng phải đến, số
1 phải năn nỉ nó nó mới chịu tha. Cũng có lần, anh P nhà nó ra ban công chăm
sóc cây cảnh, nó ở bên trong, khóa cửa lại và bỏ xuống lầu. Anh P năn nỉ nó thế
nào nó cũng không mở và anh phải nhờ người khác. Hay như những giờ thể thao, nó
không biết đá bóng nên lúc nào nó cũng theo sát trái bóng và nhiều lần nó cướp
bóng của người khác một cách “trắng trợn” và buồn cười. Còn ở trong nhà, nó
không chừa hay nể nang bất kì ai, hễ ai sơ hở là nó “chộp” lấy và “bắn” ngay. Vì
với nó, cuộc sống phải thật tự nhiên thì mới phát triển con người được. Nghĩ thế
nên lúc nào tôi cũng thấy nó vui tươi và trong sáng. Nó không nghĩ được nhiều.
Nó chỉ biết có ba việc: ăn, ngủ và học. Tuy
nó “nghịch ngợm” như con nít vậy nhưng nó không làm tổn thương ai cũng như
không ai buồn nhiều vì nó. Thỉnh thoảng, số 1 bị nó làm cho te tua không biết xử
trí sao mới giận nó chút ít. Thế mà, thời gian trôi qua, cùng với cách huấn luyện
trong Nhà Ứng Sinh, nó đã trở thành một con người khác hẳn. Nó không còn bộp chộp,
không còn “tự nhiên”, không còn ngây ngô nữa. Nó đã “lớn” hơn, chín chắn hơn,
biết suy nghĩ nhiều hơn trước khi hành động. Và quan trọng hơn tất cả, nó nhận
ra rằng nó đã biết “yêu” người khác nhiều hơn…
Nó
yêu người khác qua việc tông đồ, qua bổn phận hằng ngày, qua những người bạn nó
tiếp xúc ở trường và qua những anh em trong cộng đoàn. Biểu hiện của điều đó là
việc nó thức dậy đúng giờ hơn, tham dự Thánh lễ đều đặn hơn, giữ chương trình sống
tốt hơn và đi học nhiều hơn. Nó cũng biết hỏi thăm anh nó khi anh nó bị ốm, nó
còn phụ anh nó khi anh nó làm cơm không kịp, hay như nó chịu ngồi hàng giờ lục
đục trên phòng đồ chỉ để…làm cái móc treo ảnh. Nó còn làm nhiều việc nữa, những
việc mà trước đây không bao giờ tôi thấy nó làm.
Có lần,
trong lúc đi tông đồ cùng nó, nó đột ngột hỏi tôi:
·
Anh thấy em dạo này có thay đổi gì không?
·
Không em. – Tôi trả lời một cách bâng quơ sau
vài giây suy nghĩ. Nó có vẻ thất vọng nhưng nó đã kịp tự trấn an chính nó.
…
Một
thời gian sau nó lại hỏi tôi như vậy. Và tôi bảo nó là để tôi suy nghĩ đã.
Bẵng
đi một thời gian, giờ đây, bị ấn tượng mạnh bởi hình ảnh một chàng trai cao lêu
nghêu với giọng hát trầm buồn đang thả hồn theo những giọt mưa, tôi sực nhớ tới
câu hỏi ấy và ngồi ghi lại cảm xúc về nó như một câu trả lời muộn màng cho nó.
Thật sự, nó có nhiều thay đổi và sự thay đổi của nó lúc nào cũng hai mặt. Một mặt
giúp nó trở thành một người đàn ông đúng nghĩa, trưởng thành và ích lợi. Mặt
khác, điều đó khiến nó mất đi sự đơn sơ và thanh thản, vốn là những thứ thích hợp
với nó. Nhưng trên con đường nó đã chọn, thì sự thay đổi của nó là thích hợp và
cần thiết. Nó không thể sống ơn gọi của mình theo tình cảm mà phải lí trí nhiều
hơn, đặc biệt là Dòng mà nó đang tìm hiểu. Nó không thể là đứa “con nít” mãi.
Nó phải trưởng thành, phải biết tự lập, biết nhận định kĩ càng trước khi hành động.
Nó phải biết rằng nó là ai, sứ mạng ở trần gian này của nó là gì và làm thế nào
để nó có thể chu toàn sứ mạng ấy cách trọn vẹn. Khi đã ý thức được như vậy, nó
sẽ nhận ra ý Chúa muốn nơi nó. Và lúc đó, nó mới hoàn toàn tự do, nhỏ bé và
bình an. Cố lên nó nhé!
Hoa
Vô Thường