Nơi chia sẻ những điều thú vị...

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2020

Chút kinh nghiệm cho bạn và cho tôi



Tròn tám tháng kể từ ngày tôi trở thành thành viên của Nhà Ứng Sinh Dòng Tên Việt Nam, tôi được Ban Giám Đốc sai đến hai điểm tông đồ để phục vụ các bệnh nhân. Ở mỗi nơi, tôi đều có một trải nghiệm riêng nhưng chung một dòng cảm xúc.
     Điểm đầu tiên mà tôi được sai đến là Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch. Ở đây, tôi cùng với một vài anh em phụ giúp các sơ nấu cháo và phát cháo cho bệnh nhân. Công việc tuy đơn giản nhưng cũng có những khó khăn nhất định của nó. Bởi một phần do chưa quen với công việc, một phần do còn nhút nhát và do tôi chưa thực sự yên mến việc tông đồ. Tuy vậy, dưới sự hướng dẫn tận tình của các sơ và các anh em, tôi cũng dần vượt qua được những khó khăn ấy.
     Điểm tông đồ thứ hai mà tôi được phục vụ là Bệnh viện Ung Bướu. Công việc của tôi là phụ các cô phát thức ăn cho các bệnh nhân và chuyện trò với họ. Phát đồ ăn thì không thành vấn đề nhưng trò chuyện với họ lại là một trở ngại rất lớn đối với tôi. Biết vậy, tôi đã nhiệt thành cộng tác với các sơ, các cô và các anh em khi họ giúp đỡ, nên giờ tôi đã tự tin hơn khi tiếp xúc và tâm sự với bệnh nhân.
     Qua hai lần đi tông đồ như vậy, tôi thấy mình còn nhiều thiếu sót và cần phải cố gắng hơn nữa, tuy nhiên, như một ơn an ủi mà Chúa muốn gửi đến tôi, tôi thấy mình đã học được nhiều điều từ những lần phục vụ bệnh nhân ở đây.
     Kinh nghiệm đầu tiên mà tôi nhận được sau hai lần đi tông đồ chính là tinh thần và thái độ của người làm tông đồ chứ không phải việc làm của họ. Khi đi tông đồ, tôi luôn tự vấn mình rằng : “Tôi phục vụ các bệnh nhân vì điều gì? Vì tôi hay vì Chúa?”. Với tinh thần của Dòng, tôi xác tín với bản thân một điều: “ Tất cả cho vinh danh Thiên Chúa hơn”. Chính nhờ những suy nghĩ đó nên tôi dần thay đổi thái độ của mình khi đi tông đồ. Tôi không còn đến với những điểm tông đồ bằng tinh thần trách nhiệm nữa mà bằng tình yêu phục vụ. Tôi cũng không còn khó chịu và buồn bã khi mình không được làm những điều mình thích hay mình muốn, mà thay vào đó, tôi tập làm những việc nhỏ bé hơn với tâm tình đơn sơ hơn. Bởi lẽ, tôi biết rằng dù mình có làm được những việc lớn lao đi chăng nữa nhưng làm với một con tim trống rỗng thì những công việc ấy cũng không mang lại hoa trái cho bản thân tôi mà đôi khi nó còn phản tác dụng. Từ đó, tôi đúc kết cho một kinh nghiệm nho nhỏ khi đi tông đồ: “Một việc làm dù nhỏ nhưng nếu được thực thi với một tình yêu to lớn thì nó sẽ trở thành một việc vĩ đại”.
      Bài học thứ hai mà tôi cảm nghiệm được chính là cách thức mà tôi trao tình yêu của tôi cho họ. Quả thật, rất nhiều lần tôi cảm thấy thất vọng vô cùng khi việc tốt tôi làm cho họ nhưng lại không được đón nhận. Những lúc như vậy tôi cảm thấy rất tủi thân và hoang mang. Tôi không biết mình đã làm sai điều gì? Không biết do tôi hay do họ? Những câu hỏi đại khái như vậy cứ vây quanh tôi làm tôi cảm thấy rất khổ tâm và đôi khi chán nản. Nhiều lúc tôi như muốn nổi loạn, muốn xin Ban Giám Đốc cho đi nơi khác. Nhưng tôi chỉ nghĩ vậy thôi chứ chưa bao giờ trình bày với bề trên. Rồi một hôm, khi đang phát cháo cho bệnh nhân, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai bà cháu. Bà cụ dạy cháu mình về cách cho người khác một thứ gì đó, dù là của bố thí. Bà dùng câu nói của cổ nhân để dạy cháu: “Cách cho trọng hơn của cho”. Câu nói ấy cứ ám ảnh tôi mãi trong ngày hôm đó. Nó làm tôi suy nghĩ và cảm thấy cần phải đưa ngay câu nói này vào giờ cầu nguyện. Thật hạnh phúc biết bao khi Chúa đã giúp tôi hiểu ra điều mà tôi đang thắc mắc. Tôi cảm thấy xấu hổ và sai lầm khi khám phá ra rằng chẳng ai làm tôi tủi thân hay hoang mang cả, cũng chẳng do lỗi của ai hết. Tôi đã tự làm khổ chính mình khi luôn cho rằng: họ cần tôi và những gì tôi cho thì họ phải nhận. Cứ thế, dần dần tôi tự biến mình thành kẻ ban phát, hay đúng hơn là tôi đang làm thay công việc của Chúa Thánh Thần. Để rồi, khi ai đó từ chối tôi điều gì, thì tôi lại cho rằng họ là kẻ không biết điều và tôi trút sự bực tức, hằn học của mình lên họ, mà tôi nào biết rằng tôi đang phạm đến Chúa. Cũng may, nhờ cuộc Linh thao năm mà tôi đã nhận ra lầm lỗi của mình. Và giờ, tôi biết mình cần phải làm gì và làm như thế nào. Tôi đem câu nói ấy áp dụng vào việc tông đồ của mình, để rồi, tôi không còn cảm thấy xa lạ với họ nữa mà ngày càng cảm thấy yêu họ hơn. Những kinh nghiệm tông đồ và kinh nghiệm cầu nguyện đã làm hình thành nên một quan điểm, rằng: dù tôi chỉ làm cho họ một việc nhỏ, dù tôi chỉ cho họ một thứ gì đó không đáng giá nhưng tôi cho họ vì sự chân thành đi kèm với nụ cười thật tươi cũng đủ để làm họ ấm lòng.
      Và điều cuối cùng mà tôi nhận được từ những lần đi tông đồ như vậy chính là việc tôi đã nhận ra lời mời gọi thật sự của Đức Kitô. Thật sự, tôi đã nghe người ta nói rất nhiều về sự hiện diện của Đức Kitô nơi tha nhân. Đại loại như: Đức Kitô hiện diện nơi những người bé nhỏ, cô thế cô thân; nơi những em bé lang thang đầu đường xó chợ; nơi những người già cả neo đơn; nơi những kẻ tâm thần, hút chích, nghiện ngập; nơi những bệnh nhân…và những nơi khác nữa. Nhưng tôi chỉ dừng lại ở việc nghe mà thôi, hoàn toàn không cảm nghiệm được gì. Chính nhờ những lần được phục vụ ở đây, tôi mới thật sự nhận ra được lời mời gọi của Đức Kitô nơi gương mặt đầy khắc khổ và đau đớn của bệnh nhân. Và mỗi lần nhìn vào mắt họ, tôi như nghe thấy một tiếng gọi từ sâu thẳm nơi tâm hồn: “Thầy đây!”. Vâng, chỉ hai tiếng đơn giản vậy thôi nhưng lại làm tôi cảm thấy cần phải đặt lại mình dưới sự hiện diện của Thiên Chúa, để tìm ra cho mình một thứ gì đó có thể lấp đầy những khoảng trống nơi tâm hồn khô khan này. “Thầy đây!”, chỉ có hai tiếng thôi nhưng nghe thật gần gũi và thân thương, cứ ngỡ như ai đó đang trấn an mình vậy. Đúng thế, có ai đó đang thì thầm bên tai tôi, nhắc nhở tôi về sự hiện diện của Chúa nơi họ. Và đây là điểm mấu chốt giúp tôi nhận ra lời mời gọi thật sự của Đức Kitô. Ngài không cần tôi phải làm những việc lớn lao, không cần tôi phải đi đến những vùng đất xa xôi để phục vụ tha nhân, mà ngay trong cộng đoàn này, tôi được mời gọi trở nên tông đồ của Chúa để phục vụ chính anh em mình, những người thật gần gũi và hiện diện cùng tôi mỗi ngày.
     Mặc dù ơn Chúa trên tôi không thiếu, nhưng tôi vẫn luôn thao thức làm sao để “xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về” (Lc 10:2b). Với chút kinh nghiệm nhỏ nhoi học được từ những lần đi phục vụ tại bệnh viện, tôi muốn gửi đến anh em chút tâm tình, chút sẻ chia để cùng nhau ra đi “loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo”(Mc 16:15) theo cách thế của dòng Tên, vì“lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít” (Lc 10:2a).

Giacôbê Nguyễn Quốc Đạt