Đối với tôi, đời tu không phải là mục đích sống
nhưng là con đường dẫn đến Thiên Chúa. Vì thế, giống như bao con đường khác, đời
tu cũng là một hành trình. Nơi đó, có tình yêu và sự bình an, có niềm vui và sự
tha thứ; nhưng cũng có ích kỷ và mâu thuẫn, ganh tị và chia rẽ, v.v. Nhưng dẫu
sao, tôi vẫn thấy lòng mình bình an. Vì trong đời tu, tôi có một nguồn động lực
rất lớn, đó chính là tình bạn.
Quả thật, cuộc sống mà
không có bạn cũng giống như con thuyền không có bến, chẳng biết đến hạnh phúc
là gì. Vì hạnh phúc của con thuyền là sau bao ngày lênh đênh trên biển cả được
quay về bến để neo đậu và nghỉ ngơi. Cuộc đời mà không có bạn chẳng khác chi
như dòng sông không có nước, nó khô khan và trơ trọi vì chẳng còn ai đến tắm
trên dòng sông và cũng chẳng có sinh vật nào lui tới với nó nữa. Nhưng thuyền
không chọn bến để neo cũng như dòng nước không chọn con sông để chảy. Chúng phó
mặc cho sự sắp xếp của Tạo Hóa. Tình bạn cũng vậy, không ai có thể ép ai làm bạn
của ai được. Tình bạn cần tự do vì nó là một ân huệ. Tự do đó thể hiện qua lòng
tin tưởng người khác. Tôi không tin người không phải vì người không đáng tin
nhưng lòng tin tưởng là một cái gì đó rất thiêng liêng. Tôi chỉ có thể vun trồng
cho lòng tin đó chứ không tạo ra lòng tin. Dẫu cho tình bạn là một ân ban và cần
có tự do nhưng tôi có thể tự hỏi mình rằng: “Tôi có thể làm gì để tình bạn được
lớn lên?” Nghe có vẻ khó nhưng bởi vì nền tảng của tình bạn là tình yêu nên để
nó lớn lên, tôi phải biết yêu. Và tình yêu luôn có chút hương chiếm giữ và ghen
tương nên cũng cần phải loại bỏ những hương vị ấy ra khỏi tình bạn. Đồng thời,
tình bạn cũng đòi hỏi sự kiên trì và nhẫn nại như bến đò vẫn hằng chờ mong cái
ngày cánh buồm chuyển bánh quay về. Cũng cần có sự chịu đựng và hy sinh như con
sông sẵn sàng để cho dòng nước trôi qua và bào mòn lòng sông.
Tình bạn
tuy cần thiết nhưng phải có điểm dừng để ra đi. Thuyền phải rời bến mà đi nếu
không sẽ không còn là thuyền nữa mà chỉ là một đống phế thải. Dòng nước phải chảy
qua con sông chứ nếu ở lại thì con sông đâu còn là con sông nữa, nó chỉ là cái
hồ mà thôi. Hay như một con tàu có nhiều sân ga nhưng chỉ có một đường ray. Ở mỗi
sân ga, con tàu chỉ dừng lại một chút nhưng đường ray thì con tàu sẽ theo mãi.
Không có sân ga, con tàu vẫn chuyển bánh nhưng cô đơn và mỏi mệt, con tàu không
hạnh phúc. Không có đường ray, con tàu chỉ là một đống sắt vụn và chết dần chết
mòn theo năm tháng. Tình bạn cũng thế. Tôi và bạn quen biết rồi thân nhau, yêu
thương nhau nhưng rồi phải xa nhau để đến với người khác nữa. Tôi và bạn không
thuộc về nhau nhưng thuộc về Đức Ki-tô. Tôi đi qua bạn, bạn cũng đi qua tôi như
một sân ga cho con tàu dừng lại nghỉ ngơi rồi cũng phải tiếp tục lăn bánh để đến
nơi cần phải đến. Dù lòng người có bịn rịn hay oán trách vì chia ly thì khi tiếng
còi vang lên, con tàu vẫn phải đi vì đó là mục đích mà nó được tạo nên. Không
thể dừng lại mãi ở một người nào đó nhưng phải can đảm từ bỏ để lên đường. Sẽ
có nhiều đớn đau và khổ sở khi phải từ bỏ. Nhưng bạn và tôi như hai bờ của một
đường ray. Chúng ta song hành chứ không đi chung trên một con đường. Vì khi đi
chung thì chúng ta không còn là đường ray nữa. Nên dù không muốn tôi và bạn vẫn
cứ phải cất bước ra đi một mình mà thôi.
Lạy
Chúa, con phải chấp nhận một thực tại là chỉ có một con đường cho riêng con đến
với Chúa mà thôi, không ai đi chung với con cũng không ai đi thay cho con được.
Nhưng đi một mình thì con sợ lắm. Con sợ đường đời có lắm nỗi gian truân vất vả.
Con sợ phải xa bạn hữu như con tàu rời ga mà đi. Con sợ cô đơn, sợ thất vọng, sợ
vấp ngã…và bao nỗi sợ khác nữa. Xin Chúa hãy làm bạn với con và đồng hành cùng
con trên hành trình ơn gọi của mình. Amen.
Giacôbê Nguyễn Quốc Đạt